Bí Mật Của Con Mèo Tam Thể
Sáng chủ nhật nàng vẫn ngủ nướng, dù đó là một ngày đẹp trời và dù trước đó nàng đã hẹn với chàng sẽ dậy sớm để cùng nhau đi cà phê cuối tuần. Nằm dài trên giường, nàng lười biếng cố với tay kéo tấm rèm xuống cho khỏi chói mắt rồi lại ôm con gấu bông vào lòng, lim dim. Chợt nàng thấy đói, cái bụng đói sôi lên ùng ục như phản đối việc cô chủ muốn ngủ nướng. "Trời đất! Đến việc ngủ nướng cũng không xong". Hơi bực bội vì c 17;n đói đến không đúng lúc, nàng tung chăn ngồi dậy, nhẹ nhàng xỏ đôi chân nhỏ bé vào đôi dép trước khi chạm xuống nền nhà mát lạnh. Thấy con mèo Tam Thể vẫn đang cuộn mình nằm ngủ trên tấm thảm lau chân, nàng bật cười "Mình ngủ nướng đã đành, đến cả con mèo cũng thế."
Trên bàn, chàng đã làm sẵn một li cà phê sữa, một dĩa trứng ốp la và mấy lát bánh mì. Nàng hít một hơi dài và thấy vô cùng khoan khoái khi cảm nhận mùi cà phê thơm lừng quyện với mùi thơm của dĩa trứng. Mở lồng bàn, nàng mỉm cười hạnh phúc khi đọc những dòng chữ chàng nắn nót viết trên một mảnh giấy đặt bên dưới li cà phê "Vợ yêu ăn sáng ngon miệng. Anh phải tăng ca. Hôm nay khách dặt hàng nhiều"
Nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. "Vậy là bây giờ mình đang ăn bữa trưa ư?" Nàng nghĩ bụng rồi tự nhủ "Xem như bớt một lượng calo vào người, đỡ lên cân". Nhưng dù sao nàng cũng hơi buồn vì không được đi cà phê cùng chàng. Thời gian gần đây chàng luôn bận tăng ca vào những ngày cuối tuần, ban đầu nàng còn buồn bã, nhưng lâu dần rồi cũng quen. Nàng biết chàng cũng chỉ vì lo cho tương lai hai đứa nên mới làm nhiều như thế. Tối hôm qua, nghe chàng bảo chủ nh 853;t này được nghỉ, nàng đã vô cùng hào hứng lên kế hoạch đi chơi cuối tuần cho hai vợ chồng. Ấy vậy mà chàng lại bận đột xuất. Cũng may là nàng ngủ nướng chứ nếu không thì buồn chết mất.
Thưởng thức xong bữa ăn chàng chuẩn bị, đồng hồ đã điểm mười giờ. Nàng băn khoăn "Không biết giờ này anh ấy đang làm gì nhỉ". Vừa lúc ấy, chuông điện thoại đổ liên hồi. Là chàng gọi. Nàng mỉm cười hạnh phúc, nũng nịu:
- Sao giờ anh chưa về? Cuối tuần một mình buồn hiu à.
- Giận anh luôn- Nàng vờ giận dỗi
- Thôi mà. Do việc nhiều thôi. Yêu em nhất- Chàng dỗ dành
- Dạ, nhớ tranh thủ về sớm nha anh.
Cuộc điện thoại ngắn ngủi cũng đủ khiến cho nàng hạnh phúc, đôi mắt long lanh. Đứng trước gương, nàng tự hào về những đường cong cơ thể mình. Có lẽ vì thế mà khi cưới nhau về, nàng giao hẹn với chàng ba năm sau mới sinh con. Nàng sợ sinh con sẽ làm mất đi những đường cong hoàn hảo này.
2.
Nàng chọn cho mình một chiếc váy thật sexy, chiếc váy ôm sát người hiện rõ những đường cong cơ thể và đôi vai trần nõn nà. Chàng luôn tỏ ra không vui mỗi khi nàng diện nó bởi chàng ghen với ánh mắt hau háu của những gã đàn ông cứ dán vào người vợ mình. Con mèo Tam Thể đứng trên bậu cửa nhìn cô chủ, đôi mắt nó lộ rõ vẻ băn khoăn.
- "Méo..éo" - Nó kêu thật to như muốn hỏi " Cậu chủ không có nhà mà sao cô vui thế?"
Tiếng kêu của con mèo tắt ngúm bởi âm thanh từ chiếc điện thoại bàn vang lên ầm ĩ làm nó giật mình.
- Alo, anh yêu...- Nàng nghe máy, giọng rất đỗi dịu dàng.
- Meo..eo..eo
Tam Thể lại kêu to như muốn hỏi nàng điều gì đó về cậu chủ. Nó chắc chắn đó là cậu chủ gọi về, bởi nàng gọi là anh yêu mà. Con mèo không biết là tiếng kêu của mình khiến cô chủ bực bội. Nàng quát khẽ " Cái con mèo này, im ngay không!" Rồi lại tiếp tục câu chuyện bằng giọng nũng nịu.
" Meo...eo...." Tam Thể vẫn đang cố gân cổ lên gào, hình như nó muốn chào cậu chủ của mình thì phải. Tiếng kêu của nó khiến nàng nổi điên bởi cuộc điện thoại cứ bị ngắt quãng.
- Rầm...choang...
Chiếc điều khiển tivi nằm trên bàn bay thẳng về phía Tam Thể. Nó hoảng hồn phóng một nước lên nép trên nóc tủ. Cái điều khiển vẫn tiếp tuc bay và hạ cánh nơi cặp bình bằng gốm mà chàng vô cùng yêu quý đang ngự trị.
- Choang....Meo..eo...
Một mớ âm thanh hỗn độn vang lên. Tiếng kêu hoảng hốt của Tam Thể, tiếng hét của nàng và tiếng đổ vỡ của chiếc bình. Nàng lật đật chạy đến bên chiếc bình giờ chỉ còn là những mảnh vụn, lòng đầy lo lắng. " Làm sao bây giờ. Chiếc bình này anh ấy rất quý".
- Con mèo chết tiệt - Nàng quay ngoắt lên nhìn Tam Thể bằng đôi mắt giận dữ.
- Meo..eo... Tam Thể run rẩy cố nói lời xin lỗi mà đâu biết rằng tiếng xin lỗi của mình càng khiến cô chủ bực bội hơn.
- Mày chết với tao.
Nàng quát lên rồi đứng phắt dậy, quên cả xỏ dép, đuổi theo con mèo đang phi thẳng xuống bếp. Á...Nàng ngồi thụp xuống, ôm chân. Máu tứa ra. Một mảnh gốm từ chiếc bình đang nằm gọn dưới lòng bàn chân nàng.
Chuông điện thoại lại reo, con mèo nấp sau tủ lạnh lại tò mò thò cổ ra nhìn. Nó hối hận vô cùng khi nhìn cô chủ khập khiễng với cái chân còn rỉ máu, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe.
Là chàng gọi. Chưa kịp để chàng nói gì, nàng đã thút thít:
- Em đau quá!
- Làm sao? Em sao vậy? -Chàng có vẻ lo lắng
- Em đạp mảnh vỡ...tại con mèo...Rồi nàng kể cho chàng nghe cặn kẽ chuyện vừa xảy ra.
Nói rồi chàng cúp máy, thực ra hồi nãy nghe một người bạn nói thỉnh thoảng gặp nàng ở quán bar vào ngày cuối tuần, chàng không tin vội gọi điện để hỏi rõ. Nhưng vì nàng đang đau nên lại thôi.
Nàng lặng lẽ đi thu dọn bãi chiến trường giữa mình và con mèo Tam Thể. Sau trận cãi vã với cô chủ, Tam Thể trốn mất tăm. Nàng lục lọi đủ mọi xó xỉnh mà không tìm thấy nó và chân thì vẫn khập khiễng vì vết thương đang nhói đau.
3.
Cô gái bước ra khỏi nhà tắm. Trông cô thật quyến rũ trong chiếc váy trắng mỏng manh. Thấy cô, chàng quẳng vội chiếc điện thoại qua một bên, lao đến. Cô đẩy chàng ra, giọng có vẻ không vui:
- Ai vừa gọi cho anh đó?
- À...thì vợ anh
- Đã đến đây rồi còn vợ ..vợ gì nữa! Cô giận dỗi.
- Thôi nào chúng tôi đã dành cả ngày nghỉ cho em rồi còn gì! Chàng dỗ dành, rồi lại ôm chặt lấy cô...
Chuông báo thức vang liên hồi, chàng bật dậy như cái lò xo và không khỏi lo lắng. Cuộc yêu cuồng nhiệt khiến chàng vô cùng mãn nguyện rồi ôm cô ngủ lúc nào không hay. "Kệ, miễn sao mình về đến nhà trước khi nàng ngủ là được." Chàng tự trấn an mình. Chàng biết vợ mình là một người phụ nữ rất đỏng đảnh, khó chiều, nhưng chỉ cần chồng dỗ ngọt vài câu là bao nhiêu dỗi hờn tan biến ngay. Vả lại vợ chàng rất ngoan hiền nữa. Dù chàng có cặp kè với nhiều cô gái kh ác nữa thì nàng cũng không thể nào biết được.
Tiếng sột soạt khi chàng mặc quần áo đã đánh thức cô dậy. Cuộn mình trong tấm chăn mềm mại, cô níu tay chàng:
- Anh phải về thôi, tối rồi...
- Em không muốn- Cô hờn dỗi
- Không muốn- Cô đáp cộc lốc.
Chàng tỏ vẻ phớt lờ, khoác chiếc áo vào, vừa đi vừa nói:
Chàng đi rồi, chỉ còn cô với căn phòng lạnh lẽo. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại si mê chàng đến thế. Chàng đã có gia đình, lại có một người vợ xinh đẹp, giàu có. Chàng hơi lạnh lùng, đôi lúc còn chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của cô. Vậy mà cô cứ lăn xả vào chàng.
Chợt cô nhớ lại cái ngày đầu tiên gặp chàng, đó là một ngày cuối tuần, khi ấy cô đi ăn một mình vì chồng bận tiếp khách. Chồng cô luôn bận như thế, gần như chưa bao giờ cuối tuần anh dành thời gian cho cô. Anh bảo muốn kiếm thật nhiều tiền để để cô có cuộc sống thoải mái. Cô biết anh rất yêu vợ và muốn dành tất cả những gì tốt đep nhất cho cô, nhưng anh lại không hiểu cô cảm thấy cô đơn đến nhường nào. Cô buồn lắm mà không dám tâm sự với ai bởi sợ chuyện vợ chồng nói ra ngoài lại bị thêu dệt không hay. Thành ra cô cứ ôm nỗi buồn một mình. Nỗi buồn ấy lúc nào cũng phảng phất trên gương mặt đẹp của người phụ nữ đầy xuân sắc.
Hôm ấy, chàng đi cùng một người con gái rất đẹp và kiêu kì. Sau này cô mới biết đó là vợ chàng. Thế rồi không hiểu có chuyện gì mà cô gái ấy giận dỗi bỏ đi. Chỉ còn mình chàng ngồi chưng hửng với bàn thức ăn vừa dọn ra. Cô thấy tội nghiệp cho chàng và hình như còn có gì đó đồng cảm nữa thì phải nên đã qua nói vài lời an ủi. Cô và chàng gặp nhau lần thứ hai, lần thứ ba, rồi lần thứ n...Họ đã thuộc về nhau vào những ngày cuối tuần.
4.
Chuông cửa vang lên, nàng vội vàng ra mở cổng. Một người đàn ông lạ bước vào. "Trông anh ta cũng đẹp trai không kém cậu chủ". Tam Thể mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn không chớp. Nãy giờ nó trốn biệt, núp ngoài chậu hoa, giờ mới dám mon men vào vì biết chắc cô chủ sẽ không làm gì mình khi nhà có khách
- Em nói sẽ tự đi mà, sao anh còn đến?- Nàng hôn chụt vào má anh ta
- Tại em tắt điện thoại giữa chừng, anh nghe cả tiếng đổ vỡ.
- Dạ tại con mèo...
" Lại đổ tội cho mình". Tam Thể ấm ức lắm. Tất cả là tại cô chủ, sao lại cứ kể tội nó. " chúng tôi - Tam Thể gào to thanh minh với người lạ mặt. Nàng quay ngoắt sang, giơ chân lên định đá nó một cái cho hả giận. Người đàn ông nhìn xuống chân nàng có vẻ lo lắng:
- Em sao vậy?
" May mà mình chưa đá nó. Nếu không mất hết cả hình tượng." Nàng khựng lại tự nhủ. Rồi ngước nhìn anh, xuýt xoa:
- Dạ, do con mèo đó anh...
Nghe cô chủ nói, Tam Thể tỏ ra hậm hực. "Ngoao.." nó lại gào lên, thay đổi giọng điệu như muốn nói "Tôi có làm gì đâu". Tiếng kêu của nó tan vào không gian vắng lặng khi người đàn ông lạ dìu cô chủ ra xe. "Chắc cậu ấy đưa cô chủ đi khám chân đây mà". Tam Thể nghĩ vậy rồi cuộn tròn trên tấm thảm lau chân. Mắt lim dim mơ màng về mèo Mun- người yêu của nó.
Tam Thể lấy làm lạ lắm. Nó yêu mèo Mun và chỉ hạnh phúc khi ở bên mèo Mun của nó. Nhưng con người thì lại khác. Cô chủ của nó có thể hạnh phúc bên nhiều người đàn ông. Ai cô cũng có thể gọi là anh yêu được, cả cậu chủ và cái người hồi nãy. Thôi kệ. Chắc con người có quyền như vậy. Tam Thể nghĩ bụng rồi lại lim dim ngủ, nó hơi khó chịu vì tấm thảm bốc mùi. Nhưng không sao, vẫn còn thoải mái hơn nhiều so với việc phải nằm dưới nền nhà lạnh lẽo.
5.
Chiếc xe taxi lai nhanh về phía trước. Người tài xế trẻ vừa lái xe vừa lẩm nhẩm hát theo điệu nhạc du dương từ chiếc loa nhỏ xíu. Cậu ta tỏ vẻ không quan tâm đến những gì đang diễn ra phía sau dù tấm gương đang phản chiếu rõ mồn một cảnh tình tự giữa hai vị khách. Dường như cậu ta đã quen với cảnh này rồi thì phải.
Xe dừng trước một khách sạn sang trọng, nơi hò hẹn quen thuộc của anh và nàng. Nàng đeo chiếc kính đen to và thả bung mái tóc uốn lượn sóng đen mượt xuống như muốn che đi nửa khuôn mặt. Anh mở cửa xe định dìu nàng xuống. Chợt như nghĩ ra điều gì, nàng kéo anh trở lại xe. Dù chưa hiểu ý nàng nhưng anh cũng cẩn thận đóng luôn cửa lại. Nàng nhìn anh cười có vẻ bí hiểm.
- Đổi điểm? Em biết chỗ nào thú vị hơn sao?
- Đi theo em sẽ biết. Nàng khẽ trả lời rồi quay sang nói nhỏ vào tai người tài xế.
Chiếc xe lại quay đầu và len lỏi trên con đường đông đúc ngày cuối tuần. Nàng tựa đầu vào ghế, ngắm kĩ khuôn mặt anh qua gương chiếu hậu. Một gương mặt rất thư sinh, khác hẳn vẻ rắn rỏi của chàng, chồng nàng. Đôi mắt của anh như biết cười với ánh nhìn thật ấm áp. Nàng ngã vào vòng tay anh cũng chỉ vì đôi mắt ấy, đôi mắt xót xa nhìn một người phụ nữ không quen ôm mặt khóc nức nở trên ghế đá công viên, gần công ti anh. Đôi mắt đầy ấm áp và cảm thông khi nàng trải lòng mình. Thì ra nàng đã vô tình nhìn thấy chàng ôm eo cô gái khác đi mua sắm vào một ngày cuối tuần, cái ngày mà chàng luôn miệng nói là phải tăng ca. Bao nhiêu yêu thương vỡ vụn. Nàng đau đớn tưởng chừng như không còn muốn sống nữa. Lúc ấy anh đã đến bên nàng. Anh hiểu nỗi đau khi bị phản bội bởi chính anh cũng là người từng đau đớn khi tận mắt chứng kiền người vợ mà anh hết mực yêu chiều tình tứ trong vòng tay gã nhân viên giao h 24;ng trong công ti.
Xe đỗ xịch trước cổng nhà nàng. Anh vô cùng ngạc nhiên và có phần hốt hoảng:
- Trời. Sao lại là nhà em?
- Anh đừng lo. Chồng em tăng ca, sớm thì cũng tám chín giờ đêm mới về. Chúng ta cứ thoải mái.
- Em cũng liều thật. Anh bẹo nhẹ má nàng.
- Vì anh cả đấy.
Nàng vừa nói vừa mở cửa bước ra khi anh đang trả tiền taxi. Gật đầu đáp lại lời cảm ơn của người tài xế, song nàng có vẻ không hài lòng khi bắt gặp ánh nhìn có vẻ giễu cợt của cậu ta.
Tam Thể đang nằm buồn một mình. Hôm nay mèo Mun của nó không được khỏe nên chỉ sang thăm nó một tí rồi lại về. Nó hơi lo lắng. Mèo Mun của nó vốn dĩ là một chàng mèo rất khỏe mạnh. Thế mà hôm nay lại mệt. Chẳng biết có làm sao không. Nỗi lo của Tam Thể lắng xuống rất nhanh khi nó nghe tiếng mở khóa cổng. Phóng một nước lên bệ cửa sổ ngó nghiêng, thấy cô chủ, Tam Thể mừng rỡ tuột xuống ngoe nguẩy đuôi định chạy tới dụi đầu vào chân cô như mọi ngày. Chợt nó ; khựng lại. Có vẻ Tam Thể vừa sực nhớ ra mâu thuẫn giữa nó và cô chủ hồi sáng. Con mèo tội nghiệp đành len lén men theo cánh cửa, cố để cô chủ không nhìn thấy mình. Đột nhiên Tam Thể cảm thấy lo lắng khi người đàn ông lạ kia dìu cô chủ vào nhà, rồi lại vào cả phòng ngủ. Lỡ cậu chủ về thì sao?!
- Meo..meo...
Tam Thể kêu to như muốn nhắc nhở cô chủ. Nó biết tính cậu chủ mà, mỗi lần nó thấy cô chủ nhắc đến người đàn ông khác là cậu lại nổi cáu. Thế mà hôm nay cô chủ lại dám đưa người khác về nhà. Còn vào tận phòng nữa đấy. Nhưng tiếng kêu của Tam Thể chỉ có thể lảng vảng bên ngoài cánh cửa đã đóng kín mít.
6.
Chán chả có việc gì làm, Tam Thể lững thững đi ra vườn hoa, nghịch ngợm đuổi theo mấy con bướm đang vờn trên khóm hoa cúc. Đàn bướm thấy con mèo đang liếc nhìn mình rồi giơ bàn chân đầy vuốt sắc nhọn lên ngoắc ngoắc thì hoảng hồn, bay đi một mạch. Tam Thể thất vọng. Dường như chẳng ai thèm đoái hoài gì đến nó. "Thôi thì ngủ cho đỡ buồn vậy". Nó tự nhủ rồi nằm gác đầu lên chiếc dép của cậu chủ đánh một giấc ngon lành.
Giấc ngủ của Tam Thể bị cắt ngang khi tiếng còi xe vang lên chói tai. Là cậu chủ về. Sao hôm nay cậu chủ về sớm vậy nhỉ. Mọi khi lúc nào cũng tối hẳn cậu mới về cơ mà. Mà mặc kệ, miễn sao cậu chủ về sớm để đuổi người lạ kia ra khỏi nhà là được. Tam Thể không thích người khách kia tí nào bởi anh ta đeo cả dép vào nhà, lại còn dẫm lên cả tấm thảm nó vẫn hay cuộn tròn trên đó ngủ.
Tam Thể quấn lấy chân cậu chủ và lấy làm hạnh phúc lắm vì cậu chủ cũng nựng lại nó. Dù chỉ là một cái cù léc vào bụng nó bằng chân. Nhìn cậu chủ vừa đi vào nhà vào nhà vừa huýt sáo vui vẻ, Tam Thể cũng vui lây. Nó lăng xăng chạy trước như muốn dẫn lối cậu chủ vào phòng để đuổi ngay người lạ đi. Nhưng cậu chủ không làm theo ý nó mà đi thẳng ra nhà tắm. Con mèo thấy hụt hẫng. Nó lại lẽo đẽo đi theo. Thấy cậu chủ cởi áo quăng vào cái sọt mà ;u xanh dương dùng đựng đồ dơ, Tam Thể sà vào nghịch. Nó vừa vờn cái tay áo còn vắt vẻo ngoài thành sọt vừa dụi mũi vào hít hít.
- Meo... meo
Tam Thể kêu và ngước lên nhìn cậu chủ như muốn hỏi điều gì đó nhưng cửa nhà tắm đã đóng lại. Chỉ còn tiếng nước chảy ào ào. Nó lại loay hoay bên cái áo. Tam Thể thấy áo cậu chủ hôm nay có mùi gì đó lạ lạ. Ngoài mùi xe, mùi mồ hôi của cậu chủ mà nó rất thân thuộc còn có mùi gì thơm thơm, nồng nồng. Sao giống mùi nền nhà mỗi khi cô chủ lau xong thế nhỉ? Tam Thể nghĩ rồi ngửi thêm lần nữa. "Méo.éo..." Nó kêu to khoái chí khi phát hiện đích thị là mùi mà cô chủ hay gọi là nước hoa. "Cậu chủ điệu quá. Mèo mun của mình thì chẳng điệu bao giờ" Tam Thể nghĩ thế. Dù nó chẳng hiểu thế nào là điệu. Nó chỉ bắt chước cậu chủ tí thôi vì mỗi lần cô chủ xịt xịt nước hoa là cậu lại bảo cô điệu.
Chờ cậu chủ tắm hơi lâu, Tam Thể chạy lên phòng. Nó không tin vào mắt mình. Cửa phòng đã mở toang ra và cô chủ thì đang loay hoay bên bếp. Cô nấu bữa tối. "Meo..meo..thế còn người lạ kia đâu?" Tam Thể kêu to và nhìn ra cổng. Cánh cổng vẫn khóa im ỉm bằng ổ khóa của cậu chủ. Lần nào đi làm về cậu cũng cất ổ khóa cổng bằng dây đi và thay bằng ổ khóa rất to. Tam Thể không tin là người lạ kia có thể biến mất giống như mấy người ở trong cái mà cô chủ gọi là tivi kia đ ;ược. Người ở đó thích thì cô chủ cho nói, hát, không thích cô chỉ bấm nút một cái là tất cả đều im lặng và biến mất. "Hay là người lạ có nút bấm nhỉ". Tam Thể băn khoăn lắm. Nhưng ngay lập tức nó bị cuốn vào câu chuyện của cô cậu chủ
- Anh về hồi nào mà không gọi em? Nàng nhẹ nhàng hỏi
- Thấy e đóng cửa, anh nghĩ em ngủ nên không gọi. Chàng đáp, cố giấu đi vẻ uể oải
- Dạ...thì anh đi cả ngày...em ở nhà buồn hiu chỉ biết ngủ thôi.
- Meo...Cô chủ nói dối ..
Tam Thể kêu to như muốn nói sự thật với cậu chủ. Nhưng nó lại thất vọng vì lúc này cậu chủ chẳng để ý đến nó nữa. Tam Thể biết thân phận mình lắm. Dù cậu chủ rất quý nó, nhưng chỉ cần có cô chủ bên cạnh là lại quên bẵng nó luôn. "Mình chỉ là một con mèo thôi mà. Có nghĩa lí gì so với cô chủ xinh đẹp chứ!" Những lúc tủi thân thế này Tam Thể lại nhớ đến mèo Mun. Nó hạnh phúc lắm vì lúc nào gặp nhau, mèo Mun cũng cạ đầu vào lưng Tam Thể và khen nó đẹp. Ở bên cạnh mèo Mun, Tam Thể thấy mình quan trọng nhất. Nó hãnh diện vì điều đó. Nghĩ đến đây, Tam Thể thấy lòng mình dịu lại. Nó chui vào gầm bàn, vờn mấy sợi ren từ chiếc khăn bàn buông xuống đang đung đưa theo từng vòng quay của cái quạt. Đó là thú vui hàng ngày của Tam Thể mỗi khi cô cậu chủ ăn cơm. Cũng có nhiều khi Tam Thể vờ chơi dưới bàn để hóng vài ba câu chuyện của cậu chủ rồi kể cho mèo Mun nghe. Mèo Mun thích lắm vì bên nhà cậu chủ mèo Mun r̐ 5;t buồn. Cô cậu chủ của Mun lúc nào cũng bận việc, ít ăn cơm cùng nhau, mà có ăn cùng cũng không nói chuyện gì.
Đang mải chơi, tiếng cười giòn tan của cô chủ làm Tam Thể tò mò. Nó thò đầu ra khỏi gầm bàn, dỏng cổ lên kêu như để phụ họa
- Meo...meo...có chuyện gì vui vậy cô chủ?
Nàng đang kể với chàng một câu chuyện hài, nghe tiếng Tam Thể kêu liên tục thì không khỏi lo lắng:
- Anh. Không biết sao mà từ sáng tới giờ con mèo nó kêu miết. Liệu có ốm đau gì không..
- Méo....ngoao...tôi không sao cả, tôi khỏe. Tam Thể lại kêu, nó thay đổi giọng điệu, cốt để cậu chủ để ý.
Lời nàng nói khiến chàng sực nhớ ra, lúc nãy mình về, con mèo cũng kêu liên hồi, lại cứ chạy theo. Chàng gật gù:
- Chắc nó bị bệnh rồi.
- Ngoao...đã bảo tôi không bệnh. Hai người có nghe không đấy?!
- Anh thấy chưa. Nó có vấn đề rồi. Có khi bị dại cũng nên..
- Ngoao...à...còn bảo tôi bị dại á...tôi khỏe và đẹp thế này mà dại á....ngoao Giải thích thế nào cũng không được, Tam Thể tức giận xù lông lên. Nó gằn giọng:
- Ngoao....đã thế, tôi sẽ nói cho cậu chủ biết chuyện cô đưa người lạ về nhà cho mà xem.
Tam Thể quyết định sẽ dẫn cậu chủ ra góc vườn hoa. Người lạ kia nãy giờ vẫn núp ngoài ấy. Núp giống như nó núp cô chủ lúc sáng vậy. Sở dĩ Tam Thể thấy là bởi vừa nãy nó ngửi thấy mùi của chuột nhắt. Cái con chuột tinh ranh mà Tam Thể rình từ hôm qua nhưng lần nào cũng vồ hụt. Nó liền sục sạo theo mùi ấy, ra tới góc vườn hoa, Tam Thể giật mình khi thấy người lạ đang ngồi, vẻ mặt rất lo lắng." Thấy vẻ mặt lo âu của người lạ, Tam Thể buồn cười. Nó quên luô ;n cả việc tìm chuột nhắt, ngoe nguẩy đuôi đi vào. Vốn dĩ Tam Thể định giấu chuyện này rồi đấy.Nhưng bị cô chủ nói xấu, nó quyết không bỏ qua.
Nghĩ là làm, Tam Thể lại cào cào vào chân cậu chủ.
- Nó cào chân anh này. Chàng thảng thốt kêu lên
Anh cẩn thận, gần đây em nghe nói chó mèo bị dại nhiều lắm. Không chừng nó lây bệnh thật rồi.
- Ngóao...ngoao...Tôi không bệnh. Cậu chủ, nghe tôi này...
Tam Thể đuổi theo cậu chủ lúc này đã đứng dậy đi xuống bếp. Nó nhảy phóc lên kệ nấu ăn, tiếp tục kêu rồi mon men lại gần cậu chủ đang nhìn mình chằm chằm. Nghĩ cậu chủ đã hiểu chuyện mình muốn nói, Tam Thể mừng lắm. "Phen này cô chủ biết tay mình". Nghĩ rồi nó nhảy bổ về phía cậu chủ, định bụng sẽ kéo cậu ra góc vườn hoa. Nhưng Tam Thể vừa cong người lên chuẩn bị nhảy thì " Bốp" một âm thanh khủng khiếp vang lên. Con mèo tội nghiệp vừa hứng trọn chiếc chày tr ên tay chàng.
- Anh bắt nó nhốt lại, hoặc đập chết luôn đi chứ để nó lại cắn cho. Em đi kiểm tra lại cửa nẻo đã.
Nói rồi nàng đứng dậy, lén cầm chiếc chìa khóa cổng chàng vừa để trên bàn và đi ra ngoài. Dù rất đau, nhưng qua khe cửa, Tam Thể vẫn thấy người đàn ông lạ vừa chạy ra khỏi cổng.
- chúng tôi quá cậu chủ ơi... Tam Thể đau đớn giải thích, cố lết lại gần cậu chủ yếu ớt nói - Cậu nhìn ra cổng kìa, cô chủ dẫn người lạ về đó.
Tiếng kêu yếu ớt của con mèo bị át đi bởi tiếng của nàng.
- Sao rồi anh?
- Hình như nó định nhảy lên cắn anh nên anh đập nó.
Tam Thể hé nhìn, nó thật sự sợ hãi trước sự tức giận của cô cậu chủ. Lần đầu tiên Tam Thể bị đánh đau như thế này. Nó run rấy và nhắm nghiền mắt lại.
- Chắc nó chưa chết đâu. Em nghe bảo mèo sống dai lắm. Nàng vừa nói vừa cầm cái cây khều nhẹ con vật đang nằm thoi thóp.
- Ừ, em mang cái sọt ra hè đi, Mình úp nó lại trong đó. Có gì mai tính tiếp. Tam Thể không còn nghe thấy tiếng cậu chủ nữa. Nó đã mê man.
7.
Mèo Mun đợi mãi trên sân thượng mà không thấy Tam Thể. Đã nửa đêm rồi. Tam Thể của nó có bao giờ trễ hẹn đâu. Tối nay mèo Mun đã bắt được con chuột để làm quà cho Tam Thể, con chuột nhắt mà Tam Thể rình mấy hôm nay. Mun muốn chăm sóc Tam Thể nhiều hơn bởi Tam Thể sắp sinh cho nó một đàn con rồi. Tin vui ấy Tam Thể vừa báo cho nó hôm qua. Chờ mãi, mèo Mun sốt ruột quá, nó khẽ men theo đường ống nước, tuột xuống. Thế rồi nó đứng sững lại. Cái gì thế này, Tam Thể c& #7911;a mình. "Tam Thể. Tỉnh lại đi." Mèo mun như điên dại khi thấy Tam Thể nằm trong lồng, toàn thân mềm nhũn. Nó cố thò chân vào khều nhưng bất lực. Mặc cho mèo Mun kêu gào thảm thiết, Tam Thể vẫn nằm bất động.
Tiếng gào của con mèo làm chàng thức giấc và bực bội. Mắt nhắm mắt mở, chàng cầm cái chổi ra hè khua loạn xạ. Mèo Mun sợ hãi chạy thẳng một mạch chui qua khe cửa ra đứng ngoài cổng ngóng vào. Và suốt đêm hôm ấy, nó đứng đấy, gào tên Tam Thể. Tiếng kêu xé toạc đêm khuya thanh vắng.
Nàng tỉnh dậy sau một giấc ngủ không trọn vẹn bởi liên tục bị tỉnh giấc bởi tiếng mèo kêu. "Sao dạo này chó mèo phát bệnh nhiều thế cơ chứ, Ghê thật" Nàng lẩm bẩm rồi mở cửa ra hè, lúc này nàng sực nhớ ra con mèo nhà mình. Không biết nó còn sống hay đã chết rồi nhỉ? Nghĩ rồi nàng rón rén lại gần cái sọt, cầm cái que dài khều khều. Tam Thể vẫn nằm yên không nhúc nhích.
- Anh ơi, con mèo chết rồi!
- Em bỏ nó vào bịch rồi ném ra sọt rác đi. Hôm nay xe đến đổ rác mà.
Tam Thể bị bỏ vào một cái bao ni lông cột chặt. Thực ra nó vẫn chưa chết hẳn nhưng vì nàng gắp nó bằng hai cái que dài, thành ra không biết được rằng con mèo vẫn thở. Chỉ là nó đau quá không thể gượng dậy nổi thôi. Cả đêm hôm qua Tam Thể vẫn cầu mong trời mau sáng để cậu chủ đưa nó đi khám bệnh. Còn con của nó với mèo Mun nữa. Tam Thể không muốn chết, lại càng không muốn những đứa con của nó chưa kịp chào đời đã phải chết cùng mẹ. Vả lại nó vẫn mu 889;n nói với cậu chủ về chuyện của cô chủ, thế nên đêm qua nó đã gắng gượng hết sức để tiếp tục thở. Nhưng bây giờ thì không thể được nữa rồi. Không khí trong bịch nilong bắt đầu đặc quánh lại. Tam Thể cố vẫy vùng nhưng cái túi chắc quá, mà nó thì lại yếu. Rác trong thùng mỗi lúc được chất đầy, lấp lên thân thể bé nhỏ của con mèo tội nghiệp. Tam Thể vừa giãy giụa và trút hơi thở yếu ớt còn lại trong đau đớn cùng những đứa con vừa th 224;nh hình và bí mật của cô chủ với người đàn ông lạ.